Tôi 41 t.uổi, đang điều trị tại Viện Sức khỏe tâm thần theo đơn thuốc của bác sĩ được 3 tháng, trong đó có thuốc chứa risperidone. Sang tháng thứ hai và tháng thứ ba, bác sĩ giảm liều thuốc risperidone.
Tuy nhiên, khi điều trị được 3 tuần, tôi bắt đầu thấy mệt mỏi, ngại giao tiếp, kém hứng thú với cuộc sống, đặc biệt suy giảm ham muốn, rối l.oạn c.ương d.ương làm tôi rất tự ti. Vậy có phải tôi đã gặp tác dụng phụ của thuốc không? Mong bác sĩ cho lời khuyên tôi nên làm gì để cải thiện khả năng t.ình d.ục?
Hoàng Võ Đại (Lâm Đồng)
Ảnh minh họa
Risperidone mà bác sĩ cho bạn dùng là loại thuốc thuộc nhóm an thần kinh thế hệ mới. Đây là thuốc chống loạn thần, chống hoang tưởng, ảo giác. Nhóm thuốc này tuy đã khắc phục rất nhiều những tác dụng phụ của nhóm an thần kinh cổ điển nhưng không khắc phục được hoàn toàn. Thuốc chứa risperidone ngoài tác dụng trị bệnh có thể gây tác dụng phụ như: bồn chồn, buồn ngủ, mệt mỏi, cứng cơ… làm người bệnh ngại vận động và giao tiếp.
Đặc biệt, một tác dụng phụ như bạn đã trình bày – đó là giảm ham muốn t.ình d.ục, rối l.oạn c.ương d.ương và x.uất t.inh. Nếu là phụ nữ, thuốc có thể gây rối loạn k.inh n.guyệt vì nó tác động đến hệ thống nội tiết của cơ thể…
Tuy nhiên, bạn phải biết lựa chọn ưu tiên cái gì, phải đặt việc chữa bệnh lên hàng đầu, mặc dù khi dùng thuốc có thể có một số tác dụng phụ của thuốc gây ra khó chịu nhưng đó chỉ là tạm thời và không gây nguy hiểm đến tính mạng. Giải pháp khắc phục những tác dụng phụ đang có ở bạn không có gì đáng ngại lắm. Khi bệnh chính của bạn đã thuyên giảm, bác sĩ sẽ giảm liều dần của thuốc risperidone. Ở liều thấp, các tác dụng phụ cũng giảm còn không đáng kể.
Khi bệnh của bạn đã khỏi, bác sĩ cho phép ngừng uống thì tất cả các tác dụng phụ này cũng hết hẳn sau một thời gian. Vấn đề là gia đình và vợ bạn hiểu, thông cảm, đồng thời bạn cũng đừng tự ti vì điều đó. Bạn phải tự tin là bệnh mình sẽ khỏi và các chức năng cơ thể sẽ trở lại bình thường, trong đó có chức năng hoạt động t.ình d.ục. Chúc bạn mau chóng bình phục, khỏi bệnh và lại phong độ như xưa!
ThS.BS. Chu Văn Điểu
Theo SK&ĐS
Nuôi chó có thể giúp trẻ nhỏ giảm rủi ro mắc chứng tâm thần phân liệt
Theo một nghiên cứu được công bố, việc t.rẻ e.m tiếp xúc với chó có thể làm giảm khả năng mắc bệnh tâm thần phân liệt của một người khi trưởng thành.
Theo một nghiên cứu được công bố của các nhà nghiên cứu từ Johns Hopkins Medicine, việc t.rẻ e.m tiếp xúc với chó có thể làm giảm khả năng mắc bệnh tâm thần phân liệt của một người khi trưởng thành.
Tuy nhiên, các nhà nghiên cứu nhấn mạnh rằng những phát hiện của họ không được kết luận chính xác. Họ cho biết cần nghiên cứu thêm để xác nhận xem mối tương quan có phải là nguyên nhân trực tiếp do tiếp xúc với chó hay không, cũng như xác định rõ hơn nguy cơ phát triển các vấn đề tâm thần có thể dẫn đến của việc t.rẻ e.m tiếp xúc với vật nuôi.
Nghiên cứu được công bố trên tạp chí trực tuyến PLOS One, được thực hiện để xác định mối quan hệ giữa sự phát triển của rối loạn lưỡng cực, tâm thần phân liệt với sự tương tác của một người với chó và mèo trước 13 t.uổi.
Tuy nhiên, dữ liệu của các nhà nghiên cứu cho rằng chỉ những người tiếp xúc với chó trong thời thơ ấu mới ít có khả năng bị tâm thần phân liệt. Họ đã không quan sát thấy một xu hướng tương tự về khả năng phát triển rối loạn lưỡng cực sau khi tiếp xúc với chó trong thời thơ ấu, và không có bất kỳ xu hướng nào liên quan đến tiếp xúc với mèo.
Một b.é g.ái nuôi một chú chó thuộc giống Cocker Spaniel
Theo Mayo Clinic, tâm thần phân liệt là một rối loạn tâm thần làm biến dạng nhận thức của người bị ảnh hưởng về thực tế. Trong số các triệu chứng của nó là ảo giác, ảo tưởng và lời nói hoặc suy nghĩ vô tổ chức. Hầu hết bệnh nhân cần điều trị suốt đời cho các triệu chứng, bao gồm cả thuốc chống loạn thần được kê đơn.
Tác giả chính của nghiên cứu, Robert Yolken, đã viết rằng nhóm nghiên cứu của ông tập trung vào vai trò của viêm và n.hiễm t.rùng trong sự phát triển của rối loạn tâm thần. Ông nói rằng họ đã chọn kiểm tra tâm thần phân liệt và rối loạn lưỡng cực vì những người mắc các rối loạn này bao gồm nhóm có khả năng lớn nhất có thể so sánh với những người không có rối loạn tâm thần.
Trong nghiên cứu, các nhà nghiên cứu đã kiểm tra tổng cộng 1.371 người trong độ t.uổi từ 18 đến 65. Trong nhóm đó, 594 người không có t.iền sử rối loạn tâm thần, 396 đã được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt hoặc rối loạn tâm thần phân liệt có liên quan và đã được chẩn đoán mắc bệnh rối loạn lưỡng cực.
Các nhà nghiên cứu đã hỏi những tình nguyện viên tham gia nghiên cứu rằng, họ có nuôi một con chó hay một con mèo sống trong các hộ gia đình của mình trước t.uổi 13 hay không. Những người trả lời khẳng định có thì khả năng mắc chứng tâm thần phân liệt thấp hơn 24% trong những năm cuối đời.
“Có nhiều cách giải thích hợp lý cho hiệu ứng này khi tiếp xúc với chó, có lẽ một cái gì đó trong hệ vi sinh vật chó được truyền sang người và củng cố hệ thống miễn dịch chống lại hoặc khuất phục khuynh hướng di truyền đối với bệnh tâm thần phân liệt”, Robert Yolken, trưởng nhóm nghiên cứu, cho biết trong một thông cáo báo chí.
Các nhà nghiên cứu thừa nhận rằng có một số giới hạn cho nghiên cứu. Trong số này có một thực tế là việc tiếp xúc với thú cưng đã được những người trong nhóm nghiên cứu tự báo cáo và mọi người có thể không nhớ được tất cả những lần tiếp xúc với động vật khi họ còn nhỏ. Hơn nữa, họ không thể nhận ra chính xác làm thế nào các yếu tố xã hội học như chủng tộc có thể ảnh hưởng đến những phát hiện về rối loạn lưỡng cực và việc tiếp xúc với chó.
Yolken nói rằng các nghiên cứu trong tương lai có thể sẽ kiểm tra hệ vi sinh vật của những người được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt hoặc rối loạn lưỡng cực để xác định xem có những mô hình nào tương quan với khả năng mắc bệnh rối loạn tâm thần cao hơn hay không.
Hương Giang
Theo Newsweek/vietQ