Tại Hoàng Su Phì, một vùng núi cao của Hà Giang, có một cặp vợ chồng đặc biệt gây chú ý: A Sính, 26 tuổi, và chị Kía 53 tuổi. Họ sống trong một ngôi nhà gỗ sơ sài, không điện, không đồ đạc xa hoa nhưng đầy ấm áp tình người.
Ngọc Tính, bạn của A Sính, mô tả anh là một chàng trai dân tộc thật thà, mộc mạc, được mọi người trong làng quý mến. Cuộc đời A Sính không mấy may mắn khi mất cha từ nhỏ, mẹ lại đi bước nữa, để lại anh và em trai mình phải tự lập từ sớm.
Khi trưởng thành, A Sính quyết định rời quê hương xuống Hà Nội làm công nhân xây dựng để kiếm sống và dành dụm cho tương lai. Tại đây, anh gặp chị Kía, một người phụ nữ 48 tuổi cùng quê. Chị đã chăm sóc A Sính như người thân trong gia đình. Mối quan hệ giữa họ từ từ phát triển thành tình cảm sâu đậm.
A Sính cho biết chị Kía đã dành cho anh tình yêu thương anh luôn khao khát. Thời điểm anh Sính quyết định cưới chị Kía, dân làng đã phản đối kịch liệt. Họ cho rằng nếu cưới nhau, cặp đôi sẽ khó có được hạnh phúc.
“Người ta nói rằng mình lớn tuổi lại nghèo mà lấy chồng trẻ thì chỉ có lừa thôi. Người ta không tin vào tình yêu của A Sính dành cho mình. Người ta nói chỉ vài ba năm nữa, A Sính sẽ bỏ mình để tìm cô gái trẻ để cưới. Nhưng mình kệ chứ, chúng mình yêu thương nhau là được”, người đàn bà 53 tuổi nói.
Về phía A Sính, anh khẳng định 2 vợ chồng có đủ giấy tờ kết hôn để chứng minh là vợ chồng hợp pháp. Anh và vợ yêu thương nhau thật lòng, dù cuộc sống khó khăn nhưng chưa bao giờ buông bỏ cả. Qua thời gian, cặp đôi đã chứng minh cho mọi người thấy họ yêu thương, nên duyên vợ chồng là đúng đắn. Anh chị đã cùng nhau vượt mọi bão dông cuộc đời, khó khăn chồng chất để nuôi dưỡng cậu con trai tên Hồng – vô cùng kháu khỉnh và đẹp trai.
A Sính khẳng định rằng mình và vợ đã đăng ký kết hôn chính thức, có đầy đủ giấy tờ pháp lý. Tình yêu giữa họ là chân thành và dù cuộc sống có nhiều thử thách, họ vẫn luôn bên nhau không rời. Hành trình của họ đã chứng tỏ tình yêu là có thật. Hiện tại, trong khi chị Kía tận tâm ở nhà chăm sóc cho bé Hồng, A Sính thì thỉnh thoảng cùng bạn bè trong làng đi làm thuê ở phía dưới xuôi, kiếm tiền để lo cho gia đình nhỏ của mình.
“Có đợt ít việc, A Sính ở nhà chơi dài. Cả nhà chỉ trông chờ vào con lợn trong chuồng. Thi thoảng mình muốn đi chợ phiên, chồng phải mượn xe của hàng xóm rồi chở vợ đi, chứ cũng không thể đi bộ”, chị Kía tâm sự.
Cuộc sống còn vô vàn khó khăn nhưng trong căn nhà tồi tàn ấy vẫn luôn ngập tràn tiếng cười trẻ thơ cùng tình yêu thương. Đây có lẽ là định mệnh của hai con người chênh lệch về tuổi tác nhưng cùng hoàn cảnh.
Bảo Anh (Tổng hợp)