Dù biết mức học phí tăng lên theo năm và ở mức khung quy định, song nhiều phụ huynh tại Hà Nội cho rằng, học phí trường công lập chất lượng cao lên đến trên 5,5 triệu đồng/tháng là cao so với mặt bằng chung hiện nay.
UBND TP.Hà Nội vừa có tờ trình gửi HĐND thành phố về việc quy định mức học phí với các cơ sở công lập chất lượng cao trên địa bàn năm học 2020 – 2021. Theo đó, trong năm học tới, mức trần học phí trường mầm non, tiểu học là 5,5 triệu đồng, THCS và THPT là 5,7 triệu đồng, tăng 400.000 đồng so (7,84%) với năm 2019 – 2020.
Trên cơ sở mức trần học phí, thủ trưởng cơ sở giáo dục công lập chất lượng cao căn cứ vào điều kiện kinh tế xã hội của địa bàn, chất lượng cơ sở vật chất, đội ngũ giáo viên để quyết định mức thu học phí cụ thể.
Theo quy định, mức học phí này phải có sự thống nhất bằng văn bản của UBND quận huyện, thị xã hoặc Sở GD&ĐT theo phân cấp quản lý. Đến tháng 11/2019, Hà Nội có 19 trường chất lượng cao, trong đó có 14 trường công lập (7 mầm non, 2 tiểu học, 4 THCS và một THPT) và 4 trường ngoài công lập. Hiện tại, có 2 trường có mức học phí bằng 100% mức trần là Trường tiểu học đô thị Sài Đồng và Trường THPT Phan Huy Chú – Đống Đa, các trường còn lại có mức thu từ 40% đến 98% mức trần.
Hiện tại, Hà Nội có 19 trường theo mô hình chất lượng cao.
Trong khi đó, đối với các trường công lập đại trà khác, năm học 2019 – 2020, Hà Nội đã quyết định tăng học phí. Cụ thể, học phí mầm non (không gồm 5 t.uổi), THPT và giáo dục thường xuyên cấp THPT lần lượt là 217.000 đồng mỗi tháng khu vực thành phố (tăng 62.000 đồng), 95.000 đồng khu vực nông thôn (tăng 20.000 đồng) và 24.000 đồng khu vực miền núi (tăng 5.000 đồng).
Trong khi các trường công lập đại trà có mức học phí rất thấp, các trường chất lượng cao học phí cao nhưng vẫn tăng đều đặn (mức cho phép là 400.000đ/năm), nhiều phụ huynh có con đang theo học ở trường chất lượng cao cảm thấy vất vả để lo t.iền học cho con.
“ So với các bạn học trên cùng địa bàn mà không phải đóng học phí (tiểu học công lập miễn học phí – PV), trong khi đó con mình sau 3 năm học, khởi đầu chỉ là 3,9 triệu đồng/tháng, nay đang đóng 5,1 triệu đồng/tháng, sang năm sẽ lại tiếp tục tăng lên 5,5 triệu đồng/tháng. Đây chỉ riêng học phí, ngoài ra vẫn có thêm các khoản khác như t.iền ăn uống. Trong khi đó, với số t.iền này có thêm nhiều lựa chọn ở trường có cơ sở vật chất tốt hơn và có thêm nhiều giờ ngoại khóa” – phụ huynh M.Hoàng có con học trường chất lượng cao tại Hà Nội cho biết.
Nhiều phụ huynh chia sẻ, trên thực tế trường được lựa chọn theo mô hình chất lượng cao đều nằm ở các quận trung tâm, là những trường có cơ sở vật chất, đội ngũ giáo viên được lựa chọn kỹ càng… Tuy nhiên, mức học phí hiện nay là khá cao, bởi mức này ngang trường dân lập nổi tiếng, trường quốc tế chỉ vì “mác” chất lượng cao.
Trong khi một câu hỏi đặt ra rằng, chất lượng có tương xứng với mức học phí gấp hàng chục, hàng trăm lần so với các trường công lập, dân lập khác? Thậm chí, đã có phụ huynh cho biết chuyện cân nhắc chuyển trường vì kinh tế eo hẹp.
Cuối năm 2016, HĐND TP.Hà Nội đã thông qua mức trần học phí của cơ sở giáo dục công lập chất lượng cao áp dụng từ năm học 2016 – 2017 đến hết năm học 2019 – 2020. Trường mầm non và tiểu học, mức trần học phí năm học 2016 – 2017 là 3,9 triệu đồng/tháng; trường THCS và THPT là 4,1 triệu đồng. Mỗi năm, mức trần sẽ tăng luỹ tiến 400.000 đồng, đến năm học 2019 – 2020 đạt 5,1 – 5,3 triệu đồng/tháng.
Theo Sở GD&ĐT Hà Nội, có 5 tiêu chí các trường chất lượng cao bao gồm: Cơ sở vật chất; đội ngũ cán bộ, giáo viên, nhân viên; chương trình giảng dạy; phương pháp giảng dạy; các dịch vụ chất lượng cao.
Theo giadinh.net
Phụ huynh trở thành ‘cảnh sát’ với camera trong lớp học
Khi có con, tất nhiên tôi cũng hiểu phần nào nỗi lo lắng của phụ huynh khi con đến lớp. Nhưng tôi không muốn các cô giáo bị chiếc camera điều khiển đến mức không còn là chính mình.
Gắn camera trong các trường mầm non thực tế vẫn chưa nhận được sự đồng thuận hoàn toàn từ nhà trường, giáo viên, phụ huynh – Ảnh: NHƯ HÙNG
Tôi là cô giáo mầm non ở một trường công lập ở Hà Nội. Người ta bảo cô giáo mầm non luôn có ‘ba đầu bảy tay’. Tôi không dám nghĩ mình hoàn hảo nhưng luôn cố gắng làm tròn vai người mẹ thứ hai đối với các con.
Tôi cùng hai cô giáo khác trông lớp các bé 3 t.uổi. Phần lớn trẻ mới đến lớp nên quấy khóc, nhớ mẹ, từ ăn uống đến vệ sinh đều phải phụ thuộc cô… Thật may, phụ huynh rất tin tưởng tôi, các con cũng yêu quý tôi và tôi vui vì điều đó.
Nhưng có một quyết định của ban giám hiệu nhà trường đã vô tình phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp giữa phụ huynh và giáo viên, đó là trường bắt đầu gắn camera trong lớp học.
Không chỉ mất tự nhiên khi chăm các con, tôi luôn trong tâm trạng bất an bởi cảm giác bị theo dõi. Có lẽ, những người làm bảo mẫu sẽ hiểu sự lo lắng thế nào nếu như trẻ bị sụt cân hoặc nếu các trẻ trong lúc tranh giành đồ chơi có những vết xước trên người.
Tự lúc nào, tôi rất sợ những vết xước trên tay, mặt, người của các con. Thực sự, có lúc chúng tôi từ cảm giác lo sợ chuyển sang giả tạo, tỏ ra quan tâm hơn đến những bé có phụ huynh thường xuyên theo dõi camera của lớp.
Nếu như trước đây, trẻ nào hư như ném thìa, chén vào mặt bạn, tôi sẽ răn đe bằng nghiệp vụ của mình. Thế nhưng từ khi có camera trong lớp học, tôi “nhát như thỏ đế”. Có lúc phụ huynh í ới gọi: “Cô ơi, hình như bé nhà em không chịu ngủ, cô ôm con một chút”, “Em xem giúp bé nhà chị sao lại giụi mắt thế kia”, “Hình như con em bị muỗi cắn hay sao ấy”… Nhiều vấn đề nảy sinh kéo theo khiến những buổi lên lớp nặng nề từ khi có camera.
Có lần ở cổng trường, tôi giật mình khi một phụ huynh hỏi con: “Nay cô có mắng con không, có làm con đau chỗ nào không? Đưa tay chân đây mẹ xem nào, cả lưng nữa, mông nữa…”. Khi đ.ứa t.rẻ lắc đầu, phụ huynh còn tỏ ra hoài nghi: “Con nói thật không đấy, hay cô giáo dọa?”.
Có phụ huynh sợ con lây bệnh của bạn nên đem chăn, gối của nhà đến lớp; đem cốc, thìa cho con ăn uống riêng. Một phụ huynh đón con rồi soi con để xem có vết xước, vết bầm nào không ngay trước cửa lớp học. Nhìn phụ huynh soi từng chân tơ kẽ tóc của con, một bảo mẫu như tôi thực sự cảm thấy chạnh lòng, tủi với nghề và ít nhiều tổn thương.
Khi có con, tất nhiên tôi cũng hiểu phần nào nỗi lo lắng của phụ huynh khi con đến lớp. Nhưng thay vì dò xét, soi mói, tôi cởi mở và đặt niềm tin vào giáo viên. Tôi luôn tâm niệm mình đối xử thế nào với cô thì cô sẽ đối xử với con như thế.
Tôi sẵn sàng lắng nghe những nỗi lòng và cũng đồng cảm với nỗi vất vả của các cô mỗi ngày đ.ánh vật với vài chục trẻ. Tôi không muốn các cô bị chiếc camera điều khiển đến mức không còn là chính mình. Sự trung thực của các cô trước những đ.ứa t.rẻ trắng tinh và trong veo như tờ giấy quan trọng biết nhường nào.
Nhưng nếu phụ huynh không đặt niềm tin nơi giáo viên, khi xã hội trở nên ít niềm tin dành cho nhau, công nghệ sẽ chen chân, len lỏi vào cuộc sống, khiến con người phụ thuộc nó lúc nào chẳng hay. Khi cả phụ huynh và giáo viên chưa bắt tay nhau để giáo dục đ.ứa t.rẻ, sẽ rất khó để mong đ.ứa t.rẻ có thể nên người.
Trong khi đó, nhiều đ.ứa t.rẻ đang được cung phụng như “ông hoàng bà chúa”. Sợ con không tăng cân chuẩn, sợ con không được cô quan tâm, phụ huynh vô tình trở thành “cảnh sát”, là “ngáo ộp” đáng sợ trong mắt cô giáo, mà cây cầu chính là những chiếc camera trong lớp học.
Tôi từng nghe một bạn nhỏ kể rằng chỉ vì đi học muộn 3 phút mà bị Sao đỏ ghi vào sổ. Và Sao đỏ đối với đ.ứa t.rẻ cũng đáng sợ giống như phụ huynh “sinh hoạt” xung quanh chiếc camera ở lớp con vậy.
Sao phải đem thêm nỗi lo đến cho cô giáo – những người đang dạy con mình? Biết rằng nhiều câu chuyện buồn trong giáo dục khiến phụ huynh rơi vãi niềm tin vào giáo viên. Nhưng mỗi người làm cha làm mẹ cũng nên phân biệt rõ giữa khái niệm trừng phạt và kỷ luật là hoàn toàn khác nhau.
Nếu làm cuộc khảo sát giữa việc nên hay không nên lắp camera trong lớp học, có lẽ tỉ lệ cao sẽ đồng ý phương án có! Tôi hiểu nguyên nhân sâu sa nằm ở sự hoài nghi giáo viên, nhưng đ.ứa t.rẻ là một con người, cần được nuôi dưỡng, giáo dục đúng với bản chất của con người chứ chẳng thể là viên ngọc không tì vết. Một đ.ứa t.rẻ từ nhỏ được cha mẹ chăm, nuôi như “chăn dắt”, rồi mai đây sẽ thành gì?
Hãy đặt niềm tin vào vào các cô! Khi ở trường gắn camera nghĩa là lòng tin đã không còn, mà lòng tin không còn thì cái lỗi nằm ở cả giáo viên lẫn phụ huynh! Mọi người đối đãi, tôn trọng nhau, giáo viên tôn trọng học sinh, phụ huynh tôn trọng giáo viên, khi xã hội trung thực thì sẽ không cần camera nữa, tôi tin vậy!
Bởi vì, sự thật cuối cùng chưa chắc là hình ảnh thu được từ những chiếc camera kia.
Theo tuoitre